10a1 Trần Quốc Tuấn High School
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

10a1 Trần Quốc Tuấn High School

10a1 TQT
 
Trang ChínhPortalGalleryLatest imagesĐăng kýĐăng Nhập
Vào Mục thông báo đăng kí để tham gia với 10a1 nhá
Top posters
»—»Ñhø¢__¶«µ†ë«—«
Chương 1: Cứu mạng (Trung)  Vote_lcapChương 1: Cứu mạng (Trung)  Voting_barChương 1: Cứu mạng (Trung)  Vote_rcap 
kitpro_qn
Chương 1: Cứu mạng (Trung)  Vote_lcapChương 1: Cứu mạng (Trung)  Voting_barChương 1: Cứu mạng (Trung)  Vote_rcap 
Admin
Chương 1: Cứu mạng (Trung)  Vote_lcapChương 1: Cứu mạng (Trung)  Voting_barChương 1: Cứu mạng (Trung)  Vote_rcap 
kuhieu107
Chương 1: Cứu mạng (Trung)  Vote_lcapChương 1: Cứu mạng (Trung)  Voting_barChương 1: Cứu mạng (Trung)  Vote_rcap 
™»cutitapvo«™
Chương 1: Cứu mạng (Trung)  Vote_lcapChương 1: Cứu mạng (Trung)  Voting_barChương 1: Cứu mạng (Trung)  Vote_rcap 
shigeru
Chương 1: Cứu mạng (Trung)  Vote_lcapChương 1: Cứu mạng (Trung)  Voting_barChương 1: Cứu mạng (Trung)  Vote_rcap 
stranger_lonely
Chương 1: Cứu mạng (Trung)  Vote_lcapChương 1: Cứu mạng (Trung)  Voting_barChương 1: Cứu mạng (Trung)  Vote_rcap 
nguoilamat153
Chương 1: Cứu mạng (Trung)  Vote_lcapChương 1: Cứu mạng (Trung)  Voting_barChương 1: Cứu mạng (Trung)  Vote_rcap 
phuongthao_354pdp
Chương 1: Cứu mạng (Trung)  Vote_lcapChương 1: Cứu mạng (Trung)  Voting_barChương 1: Cứu mạng (Trung)  Vote_rcap 
tht_angel9x
Chương 1: Cứu mạng (Trung)  Vote_lcapChương 1: Cứu mạng (Trung)  Voting_barChương 1: Cứu mạng (Trung)  Vote_rcap 
Latest topics
» Quyển 6 Chương 3: Khuynh thuật
Chương 1: Cứu mạng (Trung)  I_icon_minitimeby Admin Thu Dec 20, 2012 5:02 pm

» Chương 2: Cứu Tinh
Chương 1: Cứu mạng (Trung)  I_icon_minitimeby Admin Thu Dec 20, 2012 5:00 pm

» Chương 1: Cừu gia
Chương 1: Cứu mạng (Trung)  I_icon_minitimeby Admin Thu Dec 20, 2012 3:41 pm

» Quyển 5 Chương 5: Phóng Sinh
Chương 1: Cứu mạng (Trung)  I_icon_minitimeby Admin Thu Dec 20, 2012 11:33 am

» Quyển 5 Chương 4: Kịch Chiến
Chương 1: Cứu mạng (Trung)  I_icon_minitimeby Admin Thu Dec 20, 2012 11:32 am

» Quyển 5 Chương 2: Quỷ Linh
Chương 1: Cứu mạng (Trung)  I_icon_minitimeby Admin Thu Dec 20, 2012 11:32 am

» Chương 1: Cộng duc
Chương 1: Cứu mạng (Trung)  I_icon_minitimeby Admin Thu Dec 20, 2012 11:32 am

» Quyển 4 Chương 5: Cuồng hoan
Chương 1: Cứu mạng (Trung)  I_icon_minitimeby Admin Thu Dec 20, 2012 11:31 am

» Chương 4: Hồi gia (Hạ)
Chương 1: Cứu mạng (Trung)  I_icon_minitimeby Admin Thu Dec 20, 2012 11:31 am

» Quyển 4 Chương 4: Hồi gia (Thượng)
Chương 1: Cứu mạng (Trung)  I_icon_minitimeby Admin Thu Dec 20, 2012 11:30 am

» Chương 3: Đầu Túc (Tìm nơi ngủ trọ) (Hạ)
Chương 1: Cứu mạng (Trung)  I_icon_minitimeby Admin Thu Dec 20, 2012 11:30 am

» Chương 3: Đầu Túc (Tìm nơi ngủ trọ) (Thượng)
Chương 1: Cứu mạng (Trung)  I_icon_minitimeby Admin Thu Dec 20, 2012 11:29 am


 

 Chương 1: Cứu mạng (Trung)

Go down 
Tác giảThông điệp
Admin
Admin
Admin
Admin


Posts : 680
points : 6546
Points : 0
Join date : 30/11/2010
Age : 28
from : Bãi tha ma thành phố

TQT
EXP:
exp:
Chương 1: Cứu mạng (Trung)  Left_bar_bleue500/500Chương 1: Cứu mạng (Trung)  Empty_bar_bleue  (500/500)

Chương 1: Cứu mạng (Trung)  Empty
Bài gửiTiêu đề: Chương 1: Cứu mạng (Trung)    Chương 1: Cứu mạng (Trung)  I_icon_minitimeThu Dec 20, 2012 11:28 am

Chương 1: Cứu mạng (Trung)

Dịch: Hinh Hinh (Lễ vật của Rùa tặng Ashiteru)
Hiệu đính: Athos
Nguồn: HNTD




Tiểu Ngưu nhìn rồi thầm than, muốn cứu người từ chỗ này thật không dễ dàng gì. Làm sao cho tốt đây? Nghĩ tới nghĩ lui, Tiểu Ngưu nảy ra một ý. Hắn đi dọc theo bên ngoài hàng rào, định lẩn ra mặt sau, từ đó nhảy vào. Nhưng khi đến được phía sau thì hắn liền bị dọa khiếp. Nguyên lai phía sau không ngờ là vách núi đen ngòm.

Tiểu Ngưu thầm mắng, bà nội nó, thật là ác độc. Bọn gia hỏa này quả nhiên không phải là không biết gì. Xem ra bọn họ đã nghĩ tới có người có thể từ phía sau lẻn vào. Nên khi xây dựng đã dựa vào vách núi mà xây. Bà nội nó, các ngươi tưởng làm như vậy là có thể ngăn ta sao? Bà nội nó, lão tử ta là cao thủ trèo tường. Trước sau đều không vào được, ta không thể từ bên hông trèo vào sao?

Nghĩ vậy, Tiểu Ngưu đứng ở bên tường. Hắn nhìn tường rào cao bằng ba thân người, trong lòng thầm tính. Theo ánh trăng vằng vặc, hắn thấy rõ trên đầu tường có mấy tấm lưới sắt. Những cái lưới này sẽ không có độc chứ?

Tiểu Ngưu nhảy lên, uốn người rồi giữa thinh không vượt qua tường rào. Hắn nhìn xuống chỉ thấy bên dưới tối đen mù mịt, cũng không biết có hố hay không. Hắn nhẹ nhàng hạ xuống bên cạnh. May mà dưới chân là đất bằng. Ngẩng đầu nhìn quanh, gần như ngay chính diện một dãy phòng ốc. Hắn đang muốn tìm kiếm chung quanh, đột nhiên uông uông hai tiếng vang lên, một bóng đen bay nhanh tới.

Đó là một con chó to. Thời khắc này quan hệ tới tánh mạng. Tiểu Ngưu không cho nó phát ra tiếng thứ ba, chủ động xuất kích, hai tay đồng thời vung lên, chặt vào cổ con chó, nó chỉ có thể phát ra tiếng hừ hừ nho nhỏ. Chỉ trong chốc lát, toàn thân bất động.

Tiểu Ngưu hít một hơi, tiện tay ném con chó to ra ngoài tường rào. Sau đó, Tiểu Ngưu bước lên phía trước vài bước, sau đó nhảy lên nóc nhà. Hắn tự nhủ, hai tiếng chó sủa chỉ sợ đã kinh động bọn chúng. Vạn nhất có lục soát, ta trốn trên nóc nhà, bọn chúng cũng vị tất có thể tóm được ta.

Quả nhiên, một lát sau, một đội thổ phỉ vội vã chạy ra tới. Bọn họ đi mang theo đèn Hệ thống cấm nói bậyg, tìm kiếm cẩn thận, nhưng tìm không thấy gì khả nghi cả.

Có một người trong đó nói: "Ta rõ ràng nghe tiếng chó sủa, sao lại không thấy con chó đâu nhỉ?"

Tên khác cười nói: "Bọn ta chẳng nghe thấy gì cả. Chắc là ngươi nghe nhầm rồi."

Người nọ không phục, nói: "Cho dù là ta nghe nhầm, vậy con chó ở đây đi đâu rồi?"

Có người cười nói: "Có thì không cần ngủ đêm sao, hoặc giả nó động đực mà đi tìm chó cái rồi."

Vừa nói thế, bọn còn lại đều hô hố cười to. Sau đó một đám người đi dọc theo các phòng ra phía trước tuần tra.

Trốn trên mái nhà Tiểu Ngưu cũng phát rầu. Hắn dựa vào ánh trắng vằng vặc, nhìn vào rất nhiều phòng. Hắn biết người mình muốn cứu có thể ở tại một trong mấy căn phòng đó. Nhưng rốt cuộc là phòng nào? Đây là một nan đề. Nếu nhắm mắt tìm bừa, chỉ e tìm đến sáng cũng không có kết quả. Nên làm thế nào bây giờ?

Có nên bắt một người tra hỏi hay không? Tiểu Ngưu rất nhanh phủ định ý nghĩ này. Vừa rồi đánh chó, đã gặp nguy hiểm rồi, lại bắt người tra hỏi, nếu không giết đối phương, chỉ sợ lại liên lụy chính mình. Giết người thì mình không đành lòng. Bởi vì ngươi tịnh không biết người nọ là người tốt hay người xấu. Thổ phỉ mặc dù là đáng ghét, nhưng trong thổ phỉ cũng có người tốt. Vạn nhất giết nhầm người thì sao? Mình không thể bừa bãi giết người vô tội. Chợt nghĩ ra một cách, Tiểu Ngưu thận trọng làm theo.

Hắn nhảy xuống tìm một thân cây lớn trong khu nhà để trèo lên. Hắn leo lên ngọn, ngẩn người nhìn ánh đèn xa gần. Hắn đang đau đầu tìm cách. Nghĩ tới nghĩ lui, không có ý hay gì. Cuối cùng, hắn nghĩ mãi, có một chút manh mối. Hắn tự nhủ, Lí lão không phải đã nói, thổ phỉ thủ lãnh Quách Đại Hải ngày mai sẽ cưới Điềm Nữu. Đã cưới xin, nhất định treo đèn kết hoa, bố trí tân phòng. Vậy, ta từ bên ngoài nhất định có thể tìm được động phòng. Bởi vì động phòng phải khác biệt so với những phòng khác. Theo cách suy nghĩ này, hắn nghĩ là phương pháp này có thể tiến hành được. Quách Đại Hải là lão đại, tân phòng của hắn nhất định là tốt nhất, khí phái nhất. Một Sơn Đại Vương, tân phòng không thể nào giống như lâu la bình thường được.

Hắn nghĩ đến lúc phải đối đầu với đám thổ phỉ. Bây giờ sẽ bắt đầu hành động sao? Không. Lúc này thổ phỉ còn chưa có mệt mỏi, nhất định phải đợi đến khi bọn họ ngủ say nhất hạ thủ là tốt nhất, có thể nhấc tay dành thắng lợi.
Do đó, Tiểu Ngưu suy tính một hồi, quyết định quay lại nằm trên mái nhà, nhắm mắt, tĩnh tâm dưỡng thần. Nhưng hắn không nhịn được lại tưởng tượng những bước hành động tiếp theo.
Không biết từ khi nào, Tiểu Ngưu ngủ mất. Khi hắn tỉnh lại, vừa đúng nửa đêm canh ba. Hắn nhìn ánh trăng, vẫn sáng ngời. Lúc này, chính là lúc thích hợp nhất cho mình ra tay cứu người.
Đầu tiên Tiểu Ngưu quan sát động tĩnh bên dưới, thấy gió êm sóng lặng, mới nhẹ nhàng nhảy xuống. Hắn nhìn trước ngó sau một hồi rồi đi về phía khu trung tâm. Lần này thì không sai rồi, hầu hết mọi người đều đã ngủ, đa số cửa sổ đều tối thui. Có thể uy hiếp Tiểu Ngưu ngoại trừ tuần tra lưu động, còn có những trạm gác cố định. Thứ này Tiểu Ngưu không để mắt tới.
Hắn giống như trộm đi lại trên mái nhà, dọc theo những dãy phòng để tìm kiếm. Hắn tin tưởng vào phán đoán của mình, tân phòng nhất định không giống những cái khác, mình nhất định sẽ tìm ra.
Tìm tới tìm lui, hắn phát hiện ở khu chính giữa có một căn phòng rất khác biệt. Nó là phòng xinh đẹp nhất, cao nhất, đồng thời cũng là phòng duy nhất có sân riêng. Những phòng khác đều theo đường dẫn ra ngoài, chỉ có phòng này là có sân. Tiểu Ngưu xem xét, đây có lẽ đúng là tân phòng rồi.
Trước cửa phòng nhiều trạm canh hơn những phòng khác. Ngoại trừ cửa trước cửa sau, tuần tra lưu động cũng nhiều. Nơi này đặc biệt có vẻ bất đồng với những nơi khác. Tiểu Ngưu từ xa nhìn tới, trong sân rất sáng, trong đó có vài cửa sổ còn sáng đèn. Theo ánh đèn, Tiểu Ngưu thấy trong đó trên một cửa sổ có treo một chữ ‘Hỉ’ thật to. Tiểu Ngưu vui vẻ, tự nhủ, ta thật sự tìm được rồi. Đêm nay ta cuối cùng không có tay trắng trở về.
Bởi vì sân thì quá sáng, từ phía trước đi vào không được. Tiểu Ngưu trầm ngâm một lát, nhắm kĩ vị trí phòng kia, sau đó tiến đến sát tường, đợi cho đám tuần tra đi qua, Tiểu Ngưu xoay người vượt tường, nhẹ nhàng nhảy vào trong. Mắt hắn nhìn chung quanh, vận khí đúng là tốt, chỗ này không nuôi chó, bằng không, Tiểu Ngưu lại phải làm một anh hùng giết chó rồi.
Tiểu Ngưu đi đến cửa sổ phía sau tân phòng, lặng lẽ khoét một lỗ trên cửa sổ, nhìn vào trong. Chỉ thấy trang trí trong phòng còn mới, tràn ngập hỉ khí. Một nữ tử áo hồng đang ngồi trước bàn, tay chống cằm, nhìn giống như đang rất buồn rấu.
Tiểu Ngưu vui mừng, tự nhủ, ta đại công cáo thành rồi. Ân, có thể ra tay thì phải ra tay. Thừa dịp đêm dài ai cũng ngủ, thần không biết quỷ không hay trộm đi mỹ nữ, làm thổ phỉ náo loạn một hồi.
Nghĩ đến đó, hắn dò xét chung quanh, tịnh không có gì dị thường mới mở cửa sổ, như quỷ ảnh nhẹ bay vào phòng. Nữ nhân trong phòng vẫn ngồi yên, hiển nhiên không phát hiện có biến hóa gì.
Tiểu Ngưu nhẹ nhàng bước tới hai bước, đến sau lưng nữ tử, mở miệng, chuẩn bị tư tưởng, sau đó nhẹ giọng nói: "Là Điềm Nữu cô nương phải không? Ta tới cứu cô."
Cô ta giật mình, quay phắt người lại. Bốn mắt nhìn nhau, cùng chấn động. Nữ tử kia mặt trái xoan trắng nõn nà, lộ ra phong tình thành thục. Nhìn vào đôi mắt đen trong suốt, hàm chứa vô tận sầu khổ. Làn này đến đây là muốn cứu Điềm Nữu, nhưng đây lại là thất di thái Xuân Viên lâu ngày không gặp.
Thất di thái cũng mở to hai mắt, nói: "Tiểu Ngưu, sao lại là ngươi? Ta không nhìn lầm chứ."
Trong cặp mắt xinh đẹp bừng lên một ngọn lửa vui mừng vì có người đến cứu mình.
Tiểu Ngưu cười cười, hồi tưởng lại lúc trước hôn nàng, trong lòng cũng rất sảng khoái. Tiểu Ngưu nói: "Thất di thái, sao nàng lại ở chỗ này? Không phải nàng về nhà cha mẹ rồi sao?”
Thất di thái than nhẹ một tiếng, nói: "Đừng hỏi nữa, ta bị thổ phỉ bắt đến đây."
Rồi không đợi Tiểu Ngưu nói, liền nhắc nhở: "Ngoài cửa có người canh chừng ta, ngươi nhanh mang ta rời chỗ này. Chốc nữa bọn họ phát hiện, chúng ta không thoát đi được đâu."
Tiểu Ngưu ngẫm thấy cũng đúng, nơi này không phải là nơi nói chuyện. Vì vậy Tiểu Ngưu liền nói: "Đến đây, nàng nằm trên lưng ta, ta cõng nàng chạy."
Thất di thái chớp chớp đôi mắt đẹp, nói: "Ngươi muốn cõng ta thoát đi sao? Bọn họ đông người lắm."
Tiểu Ngưu chỉ cửa sổ phía sau, đáp: "Từ nơi này đến, lại từ nơi này đi."
Vừa nói, thất di thái Xuân Viên đã nằm trên lưng Tiểu Ngưu. Bộ ngực đàn hồi đặt trên lưng Tiểu Ngưu làm hắn có thể cảm giác được sự ‘vĩ đại’ và ‘cao ngất’của nơi này. Xét về hai phương diện này, vốn liếng của Xuân Viên có thể cùng sư nương tranh hùng. Tiểu Ngưu không khỏi hồ tư loạn tưởng, nếu có một ngày, đem hai người tới một chỗ, lột sạch ra, rồi so sánh xem ngực ai to hơn, nhất định là rất lý thú. Nghĩ vậy, trên mặt Tiểu Ngưu lộ ra nụ cười rất dâm dật.
Dù sao đây không phải là chỗ ở lâu. Tiểu Ngưu định thần, từ cửa sổ phía sau chui ra, như một con chim nhỏ. Tiểu Ngưu rời phòng, nhảy qua rào, lại vượt tường phóng ra ngoài, đảo mắt nhìn quanh rồi chạy khỏi sơn trại. Sau khi chạy được một đoạn, cảm giác an toàn rồi, Tiểu Ngưu mới hạ thất di thái xuống, tựa vào một gốc cây đại thụ nghỉ hơi.
Lát sau, Tiểu Ngưu lo chỗ này còn nguy hiểm liền cõng nàng trên lưng tiếp tục nhanh chân chạy xuống núi, chỉ sợ có người đuổi theo. May sao, trên đường không gặp trở ngại gì. Tiểu Ngưu cũng thầm kêu may mắn, cứu được người ra, nhưng đồng thời cũng cảm thấy một chút thất vọng, Bởi vì người cần cứu thì không cứu được, lại bất ngờ cứu thất di thái.
Tiểu Ngưu chạy vội một hơi tới khu rừng rậm dưới chân núi, cũng là nơi dấu ngựa. Con ngựa nhìn thấy chủ nhân quay lại, cao hứng kêu lên mấy tiếng. Tiểu Ngưu sờ sờ đầu ngựa, nói: "Lão tiểu nhị, chờ lâu không? So với những con ngựa khác, ngươi chỉ là một con ngựa tầm thường, nhưng ngươi rất có tình người."
Nói rồi, lập tức đặt Xuân Viên xuống nghỉ hơi.
Thất di thái Xuân Viên thở ra một hơi, nói: "Tiểu Ngưu, thật làm làm ta sợ chết mất. Cái tên vương bát đản kia bảo ngày mai cưới ta. Ta thà gả cho một tên heo chó không bằng, cũng không thèm gả cho hắn."
Tiểu Ngưu a một tiếng, nói: "Sao lại thế, ngày mai không phải Quách Đại Hải cưới Điềm Nữu sao, sao lại đổi thành cưới nàng? "
Xuân Viên hừ một tiếng, nói: "Cái gì đổi với không đổi chuyện cưới xin? Người cưới ta không phải là Quách Đại Hải, mà là tiểu quỷ Vương Cửu Sơn. Hắn vừa xấu vừa hung dữ, ta lại hợp ý hắn ."
Tiểu Ngưu hiểu được một ít tình hình nói: "Nói vậy, ngày mai thành thân là Vương Cửu Sơn, không phải là Quách Đại Hải?"
Xuân Viên trả lời: "Không phải mà, vốn ngày mai là Quách Đại Hải định cưới Điềm Nữu, nhưng nha đầu kia chết sống không chịu. Quách Đại Hải tức giận, liền đem ả nhốt lại. Tên Vương Cửu Sơn kia liền dùng tân phòng để cưới ta."
Tiểu Ngưu gật gật đầu, ngắt lời nàng: "Nói như vậy, người ta chết sống không chịu, còn nàng là cầu còn không được rồi."
Xuân Viên có vài phần không vui nói: "Tiểu Ngưu, ngươi không cần nói khéo ta. Ta chỉ là một nữ nhân yếu đuối, ta cũng không còn cách nào khác. Ta không muốn chết. Lũ thổ phỉ đó rất dã man. Ta tận mắt chứng kiến bọn họ dưới chân núi luân phiên cưỡng hiếp một thiếu nữ tới chết. Hạ thân nữ tử kia còn lưu lại loang lổ máu, thiếu chút nữa dọa ta chết mất."
Tiểu Ngưu vừa tức vừa hận, mắng: "Thật là lũ chó đẻ mà, ta phải đem bọn chúng giết sạch không còn một tên."
Tưởng tượng cảnh bọn chúng hành ác, sâu thẳm trong Tiểu Ngưu cảm thấy mình có trọng trách tiêu diệt bọn chúng. Lúc này hắn đã quên mất mình có bản lãnh cao thấp thế nào.
Xuân Viên gật đầu nói: "Ta cũng biết lũ thổ phỉ này rất đáng hận. Chỉ là ta không có bản lĩnh giết chết bọn chúng."
Tiểu Ngưu hít sâu mấy hơi, hỏi: "Xuân Viên, ta còn chưa biết tại sao nàng lại tới đây? Nàng không phải đã về nhà cha mẹ rồi sao?"
Xuân Viên nghe xong, thở dài nói: "Đừng nhắc đến nữa. Ta cũng thật là bất hạnh. Sau khi ta trở lại nhà bố mẹ chẳng được bao lâu. Lão tử quỷ kia cứ vài ngày lại phái người đến đón ta, ta không còn lưu luyến với hắn nữa, cũng không muốn trở về. Ai ngờ, ở nhà bố mẹ được vài ngày thì gặp phải đám thổ phỉ này. Cái tên vương bát đản Vương Cửu Sơn dẫn theo vài tiểu vương bát đản đến chà đạp mọi người, kết quả không chà đạp ai khác, lại chà đạp ngay ta. Hắn vừa thấy ta đã ưng ý, giữa thanh thiên bạch nhật bắt ta đi. Ta cũng thật là xui xẻo, hôm đó qua nhà bên sửa cửa, không ngờ gặp phải ngôi sao bất hạnh chiếu. "
Nói đến đây, Xuân Viên phun nước miếng lên mặt đất, giống như đó chính là khuôn mặt xấu xí của Vương Cửu Sơn vậy.
Tiểu Ngưu đồng tình nói: "Lũ gia hỏa này giết người không nháy mắt, bọn chúng đối xử với nàng thế nào?"
Xuân Viên liền nói: "Còn may, còn may, người nầy đối với ta hình như là thật tâm, không làm khó làm dễ gì ta. Hắn hai ba lần cầu hôn ta, ta dùng đủ loại lí do để lấy cớ cự tuyệt hắn, hắn vẫn không từ bỏ ý định. Cuối cùng, hắn hạ quyết tâm, quyết định là ngày mai. Hắn nói với ta ngày mai có chồng cũng cưới, chưa chồng cũng phải cưới. Ta đang sầu lo, không biết sẽ qua ngày mai như thế nào."
Tiểu Ngưu hỏi dò: "Nếu hôm nay ta không đến, ngày mai nàng định ứng phó như thế nào?"
Trong đêm tối Tiểu Ngưu cũng nhìn không rõ khuôn mặt Xuân Viên, nhưng có thể thấy đôi mắt xinh đẹp trong suốt của nàng.
Xuân Viên do dự rồi nói: "Ta không biết, bức bách quá ta có thể tự sát."
Ngữ khí của nàng có chút nhu nhược, không đủ kiên quyết, Tiểu Ngưu thầm nghĩ, nàng nhất định là vì thể diện mới nói như thế. Những lời này nếu phát ra từ miệng Nguyệt Lâm hay Nguyệt Ảnh, ta mới tin là thật. Nhưng hắn tịnh không trách nàng, vì nàng chỉ là một nữ tử yếu đuối, không biết võ công, cũng không có bản lãnh như sư nương, Nguyệt Lâm và Nguyệt Ảnh các nàng.
Tiểu Ngưu an ủi: "Nàng cũng không cần bi quan như vậy. May mà ông trời phù hộ, hết thảy gian khó cuối cùng đã đi qua. Chờ ta cứu một cô nương nữa, ta sẽ đưa nàng trở về."
Xuân Viên nghĩ nghĩ, hỏi: "Tiểu Ngưu, ngươi nói phải cứu một cô nương, có phải là nói Điềm Nữu không?"
Tiểu Ngưu nói: "Chính là cô ta. Đêm nay ta đến là vì cứu cô ta, ta tịnh không biết nàng cũng ở chỗ này. Cũng không sao, đã gặp nàng tại đây, ta sẽ cứu hết mọi người."
Xuân Viên rất mẫn cảm, hừ một tiếng nói: "Tiểu Ngưu, sao ngươi lại quen biết cô nương kia?”
Tiểu Ngưu lắc đầu nói: "Ta tịnh không biết cô nương kia." Tiếp theo đem chuyện mình gặp cha Điềm Nữu nói qua một lần, nói rất qua loa, nhưng Xuân Viên nghe là hiểu rồi.
Xuân Viên khoa tay nói: "Tiểu Ngưu, ngươi thật sự là một nam tử hán, đại anh hùng. Ta rất thích nam nhân như ngươi. So với lão tử quỷ, hắn bất quá là chỉ dám làm oai làm phước với chó, chó cũng chưa chắc đã sợ."
Tiểu Ngưu nghe xong bật cười, theo ánh trăng nhàn nhạt trong rừng, nhìn thân hình đầy đặn của nàng, nói: "Nàng đã thích ta, sao không đến đây cho ta ôm một cái."
Xuân Viên nghe xong cười, hướng về Tiểu Ngưu giang rộng vòng tay. Tiểu Ngưu hiểu chuyện, lập tức tiến đến ôm lấy Xuân Viên. Bắt đầu từ lúc này, Xuân Viên quấn lấy Tiểu Ngưu không rời. Thân hình đầy đặn hấp dẫn của nàng vặn vẹo, hương mỹ nhân làm cho hạ thân của Tiểu Ngưu không cần nói nhiều nhanh chóng dựng đứng lên.
Tiểu Ngưu cố gắng bình tĩnh mình lại, nói: "Xuân Viên, nàng không được câu dẫn ta. Tiểu Ngưu ta dù tuổi còn nhỏ, nhưng cũng là một nam nhân. Nàng làm như vậy, ta không thể làm người tốt được đâu."
Xuân Viên cười hì hì nói: "Đêm nay ta đúng là muốn không cho chàng trở thành người tốt."
Nói rồi đem đôi môi mọng đỏ nóng như lửa của mình đưa tới. Trong hương khí tràn ngập, Tiểu Ngưu cảm thấy một trận mơ hồ.
Về Đầu Trang Go down
https://a1tqt.forumvi.com
 
Chương 1: Cứu mạng (Trung)
Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang
 Similar topics
-
» Chương 5 : Dâm Trùng (hạ)
» Chương 2: Đả Đấu (Trung)
» Quyển 4 Chương 1: Cứu mạng (hạ)
» Chương 5 : Dâm Trùng (Thượng)
» Quyển 4 Chương 1: Cứu mạng (Thượng)

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
10a1 Trần Quốc Tuấn High School :: Ma Đao Lệ Ảnh-
Chuyển đến