10a1 Trần Quốc Tuấn High School
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

10a1 Trần Quốc Tuấn High School

10a1 TQT
 
Trang ChínhPortalGalleryLatest imagesĐăng kýĐăng Nhập
Vào Mục thông báo đăng kí để tham gia với 10a1 nhá
Top posters
»—»Ñhø¢__¶«µ†ë«—«
Quyển 4 Chương 1: Cứu mạng (hạ) Vote_lcapQuyển 4 Chương 1: Cứu mạng (hạ) Voting_barQuyển 4 Chương 1: Cứu mạng (hạ) Vote_rcap 
kitpro_qn
Quyển 4 Chương 1: Cứu mạng (hạ) Vote_lcapQuyển 4 Chương 1: Cứu mạng (hạ) Voting_barQuyển 4 Chương 1: Cứu mạng (hạ) Vote_rcap 
Admin
Quyển 4 Chương 1: Cứu mạng (hạ) Vote_lcapQuyển 4 Chương 1: Cứu mạng (hạ) Voting_barQuyển 4 Chương 1: Cứu mạng (hạ) Vote_rcap 
kuhieu107
Quyển 4 Chương 1: Cứu mạng (hạ) Vote_lcapQuyển 4 Chương 1: Cứu mạng (hạ) Voting_barQuyển 4 Chương 1: Cứu mạng (hạ) Vote_rcap 
™»cutitapvo«™
Quyển 4 Chương 1: Cứu mạng (hạ) Vote_lcapQuyển 4 Chương 1: Cứu mạng (hạ) Voting_barQuyển 4 Chương 1: Cứu mạng (hạ) Vote_rcap 
shigeru
Quyển 4 Chương 1: Cứu mạng (hạ) Vote_lcapQuyển 4 Chương 1: Cứu mạng (hạ) Voting_barQuyển 4 Chương 1: Cứu mạng (hạ) Vote_rcap 
stranger_lonely
Quyển 4 Chương 1: Cứu mạng (hạ) Vote_lcapQuyển 4 Chương 1: Cứu mạng (hạ) Voting_barQuyển 4 Chương 1: Cứu mạng (hạ) Vote_rcap 
nguoilamat153
Quyển 4 Chương 1: Cứu mạng (hạ) Vote_lcapQuyển 4 Chương 1: Cứu mạng (hạ) Voting_barQuyển 4 Chương 1: Cứu mạng (hạ) Vote_rcap 
phuongthao_354pdp
Quyển 4 Chương 1: Cứu mạng (hạ) Vote_lcapQuyển 4 Chương 1: Cứu mạng (hạ) Voting_barQuyển 4 Chương 1: Cứu mạng (hạ) Vote_rcap 
tht_angel9x
Quyển 4 Chương 1: Cứu mạng (hạ) Vote_lcapQuyển 4 Chương 1: Cứu mạng (hạ) Voting_barQuyển 4 Chương 1: Cứu mạng (hạ) Vote_rcap 
Latest topics
» Quyển 6 Chương 3: Khuynh thuật
Quyển 4 Chương 1: Cứu mạng (hạ) I_icon_minitimeby Admin Thu Dec 20, 2012 5:02 pm

» Chương 2: Cứu Tinh
Quyển 4 Chương 1: Cứu mạng (hạ) I_icon_minitimeby Admin Thu Dec 20, 2012 5:00 pm

» Chương 1: Cừu gia
Quyển 4 Chương 1: Cứu mạng (hạ) I_icon_minitimeby Admin Thu Dec 20, 2012 3:41 pm

» Quyển 5 Chương 5: Phóng Sinh
Quyển 4 Chương 1: Cứu mạng (hạ) I_icon_minitimeby Admin Thu Dec 20, 2012 11:33 am

» Quyển 5 Chương 4: Kịch Chiến
Quyển 4 Chương 1: Cứu mạng (hạ) I_icon_minitimeby Admin Thu Dec 20, 2012 11:32 am

» Quyển 5 Chương 2: Quỷ Linh
Quyển 4 Chương 1: Cứu mạng (hạ) I_icon_minitimeby Admin Thu Dec 20, 2012 11:32 am

» Chương 1: Cộng duc
Quyển 4 Chương 1: Cứu mạng (hạ) I_icon_minitimeby Admin Thu Dec 20, 2012 11:32 am

» Quyển 4 Chương 5: Cuồng hoan
Quyển 4 Chương 1: Cứu mạng (hạ) I_icon_minitimeby Admin Thu Dec 20, 2012 11:31 am

» Chương 4: Hồi gia (Hạ)
Quyển 4 Chương 1: Cứu mạng (hạ) I_icon_minitimeby Admin Thu Dec 20, 2012 11:31 am

» Quyển 4 Chương 4: Hồi gia (Thượng)
Quyển 4 Chương 1: Cứu mạng (hạ) I_icon_minitimeby Admin Thu Dec 20, 2012 11:30 am

» Chương 3: Đầu Túc (Tìm nơi ngủ trọ) (Hạ)
Quyển 4 Chương 1: Cứu mạng (hạ) I_icon_minitimeby Admin Thu Dec 20, 2012 11:30 am

» Chương 3: Đầu Túc (Tìm nơi ngủ trọ) (Thượng)
Quyển 4 Chương 1: Cứu mạng (hạ) I_icon_minitimeby Admin Thu Dec 20, 2012 11:29 am


 

 Quyển 4 Chương 1: Cứu mạng (hạ)

Go down 
Tác giảThông điệp
Admin
Admin
Admin
Admin


Posts : 680
points : 6546
Points : 0
Join date : 30/11/2010
Age : 28
from : Bãi tha ma thành phố

TQT
EXP:
exp:
Quyển 4 Chương 1: Cứu mạng (hạ) Left_bar_bleue500/500Quyển 4 Chương 1: Cứu mạng (hạ) Empty_bar_bleue  (500/500)

Quyển 4 Chương 1: Cứu mạng (hạ) Empty
Bài gửiTiêu đề: Quyển 4 Chương 1: Cứu mạng (hạ)   Quyển 4 Chương 1: Cứu mạng (hạ) I_icon_minitimeThu Dec 20, 2012 11:28 am

Tiểu Ngưu xiết lấy Xuân Viên hôn ngấu nghiến. Nàng là một nữ nhân thành thục hiểu phong tình, tự nhiên rất vui mừng. Nàng hé miệng, để lưỡi Tiểu Ngưu tùy ý thâm nhập, gặp phải lưỡi của chính mình, hai người hôn nhau say đắm. Sau đó còn đưa lưỡi ra vào quấn quít, phát ra tiếng chút chít mê người. Tiểu Ngưu ôm eo Xuân Viên, tay chậm rãi lần xuống phì đồn đầy đặn của nàng. Hắn vuốt ve thật lâu tại chiếc rãnh dài để thăm dò. Còn Xuân Viên ôm cổ Tiểu Ngưu, ôm thật chặt, tựa như dính chặt vào người Tiểu Ngưu.
Tiểu Ngưu càng trở nên phóng túng. Hắn rút một tay lại, đặt lên cao phong của nàng, đầu tiên là ấn nhẹ, nhưng chỉ trong chốc là bắt đầu thô lỗ, mân mê, cào cào nãi đầu, làm Xuân Viên rên hừ hừ, xuân tâm đại động, hận không thể lập tức bị nam nhân đè ra mà làm hảo sự.
Tiểu Ngưu vẫn còn lí trí. Hắn biết lúc này không phải là thời điểm tốt để thân mật. Mục đích đêm nay của mình là đến cứu cô nương Điềm Nữu chưa quen biết đó. Bởi vậy thân mật đến một mức nhất định, hắn lại dằn lòng buông thân thể mềm mại mê người của Xuân Viên ra.
Xuân Viên lại hơi sửng sốt, thở gấp hỏi: “Làm sao vậy, Tiểu Ngưu? Chàng không thích người ta ư?”
Cảm tình của Xuân Viên dành cho hắn ngày càng tăng. Nàng hiện tại căn bản không coi chuyện Mai lão bản là nghiêm trọng. Đối với chuyện cho nam nhân đó đội nón xanh, nàng cũng chẳng thèm quan tâm. Đêm nay bị Tiểu Ngưu khích động khiến xuân tình của nàng dâng cao như nước triều, chỉ nguyện hóa thành dòng suối trong lòng tiểu nam nhân này.
Tiểu Ngưu vội giải thích: “Không phải do nàng, ta cũng thích nàng, nhưng hiện tại không phải là lúc tương hảo. Đêm nay mục đích của ta tới đây còn chưa hoàn thành. Ta tới để cứu người.”
Xuân Viên bừng tỉnh, cũng tĩnh táo lại một chút, nói: “Chàng nói chàng muốn trở về cứu cô nương Điềm Nữu đó sao. Thiếp nghĩ hay là bỏ đi. Với bản lãnh của chàng, căn bản là cứu không được.”
Tiểu Ngưu rùng mình, hỏi: “Lời này nghĩa là thế nào? Nàng thấy bản lãnh của ta không ổn?”
Xuân Viên gật đầu, nói: “Bản lãnh chàng cũng được, nhưng chàng muốn từ trong tay thổ phỉ cứu ra Điềm Nữu, chuyện đó là không có khả năng. Cô nương đó khác ta, nàng là người của đại đầu tử thổ phỉ Quách Đại Hải. Quách Đại Hải đem nàng tống giam, canh chừng rất kỹ. Còn nữa, Quách Đại Hải bản lãnh cũng không nhỏ. Cho dù người khác không động thủ, chỉ cần một mình Quách Đại Hải, chỉ sợ chàng đã đánh không lại. Ta nói như vậy chàng đừng tức giận. Ta nói chính là lời chân thật.”
Tiểu Ngưu nghe xong không thoải mái, hỏi: “Nàng hiểu rõ Quách Đại Hải sao? Nàng đã thấy qua bản lãnh của hắn à?”
Xuân Viên trả lời: “Ta không rõ Quách Đại Hải, nhưng tên Vương Cửu Sơn thì hiểu rõ. Theo Vương Cửu Sơn nói, công phu của Quách Đại Hải so với hắn mạnh hơn một nửa. Thiếp đã thấy qua bản lãnh của Vương Cửu Sơn. Khi hắn cướp thiếp đi thì gặp một đám thôn dân tại cửa thôn, y xoay tròn một cây đại bổng tử, hơn mười người trong chớp mắt đã bị đánh ngã xuống đất. Thế nào, y có bình thường không?”
Tiểu Ngưu nghe xong cười, nói: “Xuân Viên tỷ tỷ à, nếu nàng cảm thấy y thực sự giỏi như vậy, ta còn cứu nàng ra làm gì. Gả cho tên gia hỏa đó không phải tốt hay sao?”
Xuân Viên hừ khinh miệt, nói: “Ta không bao giờ gã cho tên xú bát quái đó đâu. Chưa kể, ta đã có nam nhân. Không thể lại gả cho người khác.i”
Nàng lại tiếp: “Thiếp chỉ nói bản lãnh của đám thổ phỉ không nhỏ, chàng đi sẽ có nguy hiểm.”
Tiểu Ngưu nghe được hai câu sau, trong lòng ấm áp. Hắn ôm lấy chầm Xuân Viên, vuốt ve khuôn mặt nàng, nói: “Nàng quan tâm ta như vậy, sao ta lại không biết? Nhưng ta không thể không đi. Cho dù phía trước là núi đao biển lửa, ta cũng phải xông tới. Bởi vì ta đã đồng ý giúp người, cho dù là đi tìm chết cũng phải làm. Chẳng lẽ nàng thích một nam nhân không giữ lời?”
Hai tay Xuân Viên nắm lấy tay Tiểu Ngưu, nói: “Thiếp biết chàng nói đúng, nhưng thiếp không muốn chàng đi. Chàng nếu có mệnh hệ gì, thiếp sẽ rất thương tâm. Dù thiếp đã có nam nhân, nhưng trong lòng thiếp vẫn có hình bóng của chàng. Từ sau khi gặp nhau trên chiếc xe đó, thiếp vẫn nhớ đến chàng. Mấy ngày đó chàng đã chạy đến nơi nào.”
Tiểu Ngưu vỗ nhẹ lên đồn bộ của nàng, đáp: “Về chuyện của ta, ta sẽ tìm thời gian chậm rãi thuật lại cho nàng. Bây giờ ta muốn đi cứu Điềm Nữu cô nương.”
Xuân Viên thở dài nói: “Tiểu Ngưu à, chàng thật là một tên ngốc. Chàng và người ta không quen không biết, làm chuyện mạo hiểm như vậy làm gì? Vạn nhất xảy ra chuyện gì, chàng hối hận thì đã muộn.”
Tiểu Ngưu tỏ vẻ kiên quyết: “Ta thấy chuyện bất bình là nhịn không được liền muốn xen vào. Nhất là khi ta đã chấp thuận giúp người, ta sẽ không thất tín.”
Xuân Viên lớn tiếng: “Thiếp há lại muốn chàng thành người thất tín. Chàng coi như vì thiếp không được sao?” Thanh âm của nàng đã nghẹn ngào.
Tiểu Ngưu cười, nói: “Được rồi. Đến giờ rồi. Ta cũng phải hành động. Hiện tại, ta cần nàng hỗ trợ.”
Xuân Viên tức giận nói: “Thiếp có thể giúp chàng cái gì đây? Chàng muốn đi chịu chết, thiếp không đi cùng chàng được.”
Tiểu Ngưu nói: “Nếu muốn nàng cùng đi, ta đã không cần đưa nàng đến nơi này. Ta đưa nàng đến đây, là muốn nàng thoát hiểm mà.”
Xuân Viên a một tiếng, ôm chặt Tiểu Ngưu, nói: “Tiểu Ngưu, nơi này hoang giao dã ngoại, chàng đừng bỏ thiếp một mình ở đây. Nếu có người xấu đến, thiếp chắc thảm rồi.”
Tiểu Ngưu nhắc nhở: “Nếu nàng sợ, ta thấy không bằng như vầy. Nơi này có một con ngựa, nàng cưỡi nó đến nhà Điềm Nữu ở Oa Ngưu thôn chờ ta.”
Xuân Viên khóc lóc, nói: “Không không, thiếp không muốn rời xa chàng. Thiếp muốn ở cùng chàng. Không có chàng bên cạnh, thiếp sợ lắm.”
Tiểu Ngưu vỗ về lưng nàng, an ủi: “Nếu không như vậy. nàng cứ ở chỗ này chờ ta, đừng đi đâu hết. Ta sẽ trở về rất nhanh thôi.”
Xuân Viên thổn thức: “Được rồi, chàng đã quyết tâm muốn đi liều mạng. Thiếp cứ ở chỗ này đợi chàng. Cũng không biết chàng có thể sống trở về hay không.”
Tiểu Ngưu cười: “Nàng yên tâm đi. Ta rất nhanh trí mà. Sau khi ta đi, có thể cứu thì cứu, nếu không thể cứu, ta sẽ lập tức trở về. Ta sẽ không có làm chuyện hy sinh vô vị. nàng nghĩ xem, ta liệu có phải là tên ngốc không?”
Xuân Viên ân một tiếng, nói: “Vậy đi, chúng ta nói xong rồi, chàng phải còn sống trở về.”
Tiểu Ngưu gật đầu vài cái, nói: “Xuân Viên, hiện tại nàng kể lại cho ta chỗ Điềm Nữu bị giam, để ta đỡ phải tìm kiếm sau khi tiến vào sơn trại.”
Xuân Viên gật đầu: “Chàng hỏi thiếp là đúng người rồi. Thiếp và Điềm Nữu đó đã gặp qua. Lúc ấy thiếp bị bắt đem đi. Cô ta và thiếp bị giam cùng một chỗ, thiếp hỏi cô ta khá nhiều chuyện. Cô ta đều nói cho thiếp biết.”
Tiểu Ngưu trực tiếp bản địa hỏi: “Cô ấy bị giam ở nơi nào?”
Xuân Viên hồi tưởng lại: “Phòng giam của cô ta nằm ở dãy nhà cuối cùng. Cửa đầu tiên phía đông. Nơi đó chỉ giam một mình cô ta.”
Tiểu Ngưu lại hỏi: “Ý nàng nói là dãy nhà cuối cùng đều là phòng giam sao?”
Xuân Viên trả lời: “Phải đó. Vương Cửu Sơn nói cho thiếp biết, các phòng đó đều là phòng giam. Phàm là bọn thuộc hạ lầm lỗi hay những người bị bắt sẽ bị giam ở đó. Bên trong có thạch lao, địa lao và thủy lao. Điềm Nữu không phải trọng phạm, nên giam tại thạch lao.”
Tiểu Ngưu lại hỏi: “Cô ấy không có bị đánh đập hay không? Có bị thổ phỉ ức hiếp hay không?”
Xuân Viên hắc một tiếng, nói: “Người bị đưa vào nơi đó thì có chuyện gì tốt sao? Chỉ cần là nữ, đều rất nguy hiểm. Bất quá Điềm Nữu chắc là sẽ không sao. Lúc thiếp cùng ả ở một chỗ, ả còn chưa phải chịu khổ, vẫn là xử nữ. Còn như sau chuyển đi thì thiếp không biết. Có lẽ tên Quách Đại Hải thú tính đại phát, không chừng sớm đã hại Điềm Nữu rồi.”
Tiểu Ngưu thở ra một hơi: “Chỉ mong lúc ta tới còn kịp.”
Xuân Viên nói: “Dựa theo lẽ thường mà nói, hiện tại sẽ không sao. Điềm Nữu cũng là người quen của Quách Đại Hải. Hắn có thể nhẫn tâm hại ả sao? Muốn hại thì đã sớm hại rồi.”
Tiểu Ngưu trầm ngâm trong chốc lát, nói: “Chuyện đó cũng không biết được, bọn họ là thổ phỉ giết người không nháy mắt. Đám thổ phỉ muốn làm gì không ai biết trước được.”
Xuân Viên nói: “Lời này cũng có đạo lí.”
Tiểu Ngưu lại hỏi: “Nàng nói cho ta biết, nơi đó thủ vệ có nghiêm ngặt không. Ta muốn sống sót mà cứu người, thì khó khăn bao nhiêu.”
Xuân Viên trả lời: “Có vài chục tên canh lao phòng, đều là canh một mình ả. Tuần tra bên ngoài lao phòng thì không biết có bao nhiêu. Còn nữa, bên ngoài còn có ba con chó sói lớn, rất lợi hại. Thiếp vừa thấy chúng, chân đã mềm nhũn rồi.”
Tiểu Ngưu gật đầu, bắt đầu tính toán kế hoạch. Hắn cân nhắc làm thế nào né qua đám lính tuần, làm sao lẻn vào vào, giải quyết những người bên trong. Trước khi gặp người, xem cách nào có thể không kinh động ba con chó.
Lúc Tiểu Ngưu hao hết tâm lực suy nghĩ, Xuân Viên nhìn hắn cũng không nói gì. Nàng biết lúc này không thể quấy rầy hắn, đưa tay vỗ về con ngựa, chờ Tiểu Ngưu nghĩ cách.
Qua hồi lâu, Tiểu Ngưu mới hít sâu vài hơi, nói: “Xem ra, ta phải lập tức lên đường.”
Xuân Viên quấn vào người hắn, nói: “Chàng phải trở về đó. Nếu chàng không không trở lại, thiếp nhất định sẽ rất hận chàng.”
Tiểu Ngưu hôn nàng, nói: “Chúng ta còn hảo sự chưa làm xong, ta nhất định sẽ kịp thời trở về cùng nàng hưởng thụ cuộc sống.”
Xuân Viên nghe xong bật cười, đưa tay chộp vào đáy quần Tiểu Ngưu, tủm tỉm: “Bên dưới của chàng mềm nhũn rồi, chỉ sợ muốn làm chuyện xấu, cũng không thể làm được nữa.”
Tiểu Ngưu cười hắc hắc: “Nàng cứ chờ là được rồi, đến lúc đó, ta nhất định sẽ làm nàng thừa sống thiếu chết. Ta sẽ làm cho nàng biết thế nào là nam tử hán chân chính.”
Xuân Viên cười phóng túng: “Khi đó chàng đừng biến thành thái giám mới được.”
Hai người nói đùa như vậy, bầu không khí khẩn trương lập tức tan biến đi bớt.
Tiểu Ngưu thả Xuân Viên, nói: “Chờ ta trở về.”
Dứt lời, Tiểu Ngưu vung tay, chạy ra ngoài rừng. Hướng phía trăng sáng mà đi. Bước chân của hắn kiên định biểu thị hắn quyết tâm không đạt mục tuyệt không bỏ qua.
Hắn lại đến sơn khẩu, nhìn ánh đèn trên núi, hắn nghiến răng, kiên quyết chạy lên. Hắn có dự cảm, lúc này đi lên sẽ không có dễ dàng quay lại.
Về Đầu Trang Go down
https://a1tqt.forumvi.com
 
Quyển 4 Chương 1: Cứu mạng (hạ)
Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang
 Similar topics
-
» Quyển 4 Chương 1: Cứu mạng (Thượng)
» Chương 1: Cứu mạng (Trung)
» Quyển 2 Chương 2: Bị Lỗ (hạ)
» Quyển 4 Chương 4: Hồi gia (Thượng)
» Quyển 3 Chương 3 : Hai Người

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
10a1 Trần Quốc Tuấn High School :: Ma Đao Lệ Ảnh-
Chuyển đến