10a1 Trần Quốc Tuấn High School
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

10a1 Trần Quốc Tuấn High School

10a1 TQT
 
Trang ChínhPortalGalleryLatest imagesĐăng kýĐăng Nhập
Vào Mục thông báo đăng kí để tham gia với 10a1 nhá
Top posters
»—»Ñhø¢__¶«µ†ë«—«
Chương 2: Đả Đấu (Trung)  Vote_lcapChương 2: Đả Đấu (Trung)  Voting_barChương 2: Đả Đấu (Trung)  Vote_rcap 
kitpro_qn
Chương 2: Đả Đấu (Trung)  Vote_lcapChương 2: Đả Đấu (Trung)  Voting_barChương 2: Đả Đấu (Trung)  Vote_rcap 
Admin
Chương 2: Đả Đấu (Trung)  Vote_lcapChương 2: Đả Đấu (Trung)  Voting_barChương 2: Đả Đấu (Trung)  Vote_rcap 
kuhieu107
Chương 2: Đả Đấu (Trung)  Vote_lcapChương 2: Đả Đấu (Trung)  Voting_barChương 2: Đả Đấu (Trung)  Vote_rcap 
™»cutitapvo«™
Chương 2: Đả Đấu (Trung)  Vote_lcapChương 2: Đả Đấu (Trung)  Voting_barChương 2: Đả Đấu (Trung)  Vote_rcap 
shigeru
Chương 2: Đả Đấu (Trung)  Vote_lcapChương 2: Đả Đấu (Trung)  Voting_barChương 2: Đả Đấu (Trung)  Vote_rcap 
stranger_lonely
Chương 2: Đả Đấu (Trung)  Vote_lcapChương 2: Đả Đấu (Trung)  Voting_barChương 2: Đả Đấu (Trung)  Vote_rcap 
nguoilamat153
Chương 2: Đả Đấu (Trung)  Vote_lcapChương 2: Đả Đấu (Trung)  Voting_barChương 2: Đả Đấu (Trung)  Vote_rcap 
phuongthao_354pdp
Chương 2: Đả Đấu (Trung)  Vote_lcapChương 2: Đả Đấu (Trung)  Voting_barChương 2: Đả Đấu (Trung)  Vote_rcap 
tht_angel9x
Chương 2: Đả Đấu (Trung)  Vote_lcapChương 2: Đả Đấu (Trung)  Voting_barChương 2: Đả Đấu (Trung)  Vote_rcap 
Latest topics
» Quyển 6 Chương 3: Khuynh thuật
Chương 2: Đả Đấu (Trung)  I_icon_minitimeby Admin Thu Dec 20, 2012 5:02 pm

» Chương 2: Cứu Tinh
Chương 2: Đả Đấu (Trung)  I_icon_minitimeby Admin Thu Dec 20, 2012 5:00 pm

» Chương 1: Cừu gia
Chương 2: Đả Đấu (Trung)  I_icon_minitimeby Admin Thu Dec 20, 2012 3:41 pm

» Quyển 5 Chương 5: Phóng Sinh
Chương 2: Đả Đấu (Trung)  I_icon_minitimeby Admin Thu Dec 20, 2012 11:33 am

» Quyển 5 Chương 4: Kịch Chiến
Chương 2: Đả Đấu (Trung)  I_icon_minitimeby Admin Thu Dec 20, 2012 11:32 am

» Quyển 5 Chương 2: Quỷ Linh
Chương 2: Đả Đấu (Trung)  I_icon_minitimeby Admin Thu Dec 20, 2012 11:32 am

» Chương 1: Cộng duc
Chương 2: Đả Đấu (Trung)  I_icon_minitimeby Admin Thu Dec 20, 2012 11:32 am

» Quyển 4 Chương 5: Cuồng hoan
Chương 2: Đả Đấu (Trung)  I_icon_minitimeby Admin Thu Dec 20, 2012 11:31 am

» Chương 4: Hồi gia (Hạ)
Chương 2: Đả Đấu (Trung)  I_icon_minitimeby Admin Thu Dec 20, 2012 11:31 am

» Quyển 4 Chương 4: Hồi gia (Thượng)
Chương 2: Đả Đấu (Trung)  I_icon_minitimeby Admin Thu Dec 20, 2012 11:30 am

» Chương 3: Đầu Túc (Tìm nơi ngủ trọ) (Hạ)
Chương 2: Đả Đấu (Trung)  I_icon_minitimeby Admin Thu Dec 20, 2012 11:30 am

» Chương 3: Đầu Túc (Tìm nơi ngủ trọ) (Thượng)
Chương 2: Đả Đấu (Trung)  I_icon_minitimeby Admin Thu Dec 20, 2012 11:29 am


 

 Chương 2: Đả Đấu (Trung)

Go down 
Tác giảThông điệp
Admin
Admin
Admin
Admin


Posts : 680
points : 6546
Points : 0
Join date : 30/11/2010
Age : 28
from : Bãi tha ma thành phố

TQT
EXP:
exp:
Chương 2: Đả Đấu (Trung)  Left_bar_bleue500/500Chương 2: Đả Đấu (Trung)  Empty_bar_bleue  (500/500)

Chương 2: Đả Đấu (Trung)  Empty
Bài gửiTiêu đề: Chương 2: Đả Đấu (Trung)    Chương 2: Đả Đấu (Trung)  I_icon_minitimeThu Dec 20, 2012 11:29 am

Chương 2: Đả Đấu (Trung)

Dịch: Raphael
Hiệu đính: Athos
Nguồn: HNTD




Điềm Nữu nói: "Chúng ta bây giờ trở về đi. Mà chúng ta phải đi bộ về sao?"

Tiểu Ngưu trả lời: "Ta cưỡi ngựa tới, tất nhiên cũng cưỡi ngựa về."

Nói rồi kéo Điềm Nữu đi vào rừng. Vào đến bên trong, Tiểu Ngưu khẽ gọi: "Xuân Viên tỷ tỷ, tỷ đang ở đâu vậy?"

Một thanh âm nơm nớp lo sợ trả lời: "Thiếp ở chỗ này đây."
Một bóng người vòng từ sau một thân cây bước ra. Người này chính là thất di Thái Xuân Viên. Trong khoảng thời gian Tiểu Ngưu rời đi, nàng rất sợ hãi, sợ có rắn, lại sợ có dã thú kiếm ăn bên ngoài. Lúc nào cũng trông mong hắn sớm sớm trở về.

Chờ đợi khổ sở, trái tim Xuân Viên như đang treo ngược cuối cùng rơi xuống đất. Nàng thật muốn như trước đây, nhào tới trong lòng ngực Tiểu Ngưu, để cho hắn an ủi vỗ về trái tim run rẩy của mình. Nhưng nhìn thấy Tiểu Ngưu bên cạnh cũng có một người, nàng đành dằn xuống.

Song phương đến gần, nhị nữ cũng lờ mờ thấy rõ nhau, liền cất tiếng chào hỏi. Các nàng cũng biết nhau cả. Tiểu Ngưu nói: "Biết nhau là tốt rồi. Bây giờ chúng ta cũng nhanh đi thôi, vạn nhất thổ phỉ không bị giết hết sẽ lại tới đây tìm thì phiền toái đấy."

Xuân Viên hỏi: "Các người sao chạy được đến đây?"

Tiểu Ngưu trả lời: "Không cần phải vội làm gì. Đợi tới một chỗ an toàn, ta sẽ kể lại từ đầu chí cuối cho nàng."

Vừa nói chuyện, Tiểu Ngưu vừa dắt ngựa lại.

Tiểu Ngưu nhìn hai người mỹ nữ, nói: "Hai người cưỡi ngựa, ta chạy bộ theo sau."

Nhị nữ đồng thời nói: “Không.”

Tiểu Ngưu hỏi: "Hai người không biết cưỡi ngựa sao?"

Xuân Viên đáp: "Thiếp cho tới bây giờ cũng chưa từng cưỡi ngựa, vừa thấy ngựa tim đã đập thình thịch rồi."

Còn Điềm Nữu lại nói: "Ta đã từng cưỡi trâu, nhưng chưa bao giờ cưỡi ngựa."

Tiểu Ngưu nghe vậy mừng thầm, liền nghiêm túc nói: "Nếu là như thế, hai nàng không ngại, chúng ta ba người cùng cưỡi một con ngựa được không?"

Xuân Viên hì hì cười, nói: "Vậy là hay nhất, như vậy ngươi lại có thể đại chiếm tiện nghi rồi."

Điềm Nữu thẹn thùng: "Xuân Viên tỷ tỷ nói không sai, nhưng cũng không thể cho nam nhân hành động loạn bậy được."

Tiểu Ngưu cười khổ nói: "Các nàng xử lý thế nào, ta nghe theo."

Xuân Viên vội vàng nói: "Ta cũng không phản đối ý kiến của ngươi. Ta sẽ ngồi phía sau, đỡ bị người chiếm tiện nghi."

Vừa nói chuyện, Xuân Viên rất dũng cảm dẫm chân lên yên để lên ngựa. Nhìn cái điệu bộ đó, rất khó làm cho người ta tin tưởng rằng, nàng chưa bao giờ cưỡi ngựa.

Tiểu Ngưu đối Điềm Nữu nói: "Đi thôi, không nên do dự nữa."

Vừa nói chuyện, chính mình cũng nhảy lên ngựa, lại kéo Điềm Nữu lên. Như vậy ba người chung một ngựa, Tiểu Ngưu bị kẹp ở chính giữa. Vốn là một đêm kinh tâm động phách, bây giờ biến thành cảnh tượng kiều diễm dưới ánh trăng. Đây là điều Tiểu Ngưu vạn lần không dám nghĩ đến.

Tiểu Ngưu điều khiển, con ngựa liền nhẹ nhàng di chuyển. Tiểu Ngưu một tay nắm dây cương, một tay ôm eo Điềm Nữu. Phía trước phải ổn định thân thể của Điềm Nữu, kì thật cũng là chiếm tiện nghi rồi. Tiểu Ngưu mặc dù còn cách lớp quần áo cũng biết thân thể Điềm Nữu đã nóng lên, lại phát run, hiển nhiên nàng không quen bị nam nhân ôm như vậy. Tình hình lúc này, chẳng khác nào nàng bị Tiểu Ngưu ôm trong ngực. Hơi thở nam nhân đó khiến nàng khó mà giữ yên lòng, tâm hồn thiếu nữ như mây trắng phiêu động, mềm mại bay, bay đi rất xa. Trái tim nàng trở nên mê dại.

Tương tự, Tiểu Ngưu cũng cảm thấy sảng khoái. Trên người Điềm Nữu tỏa hương thơm đặc biệt, ngoại trừ hương thơm, tựa hồ còn có hơi thở đợm mùi thôn quê, khiến Điềm Nữu trở nên khác biệt với những mỹ nữ khác, khiến cho Tiểu Ngưu đối với nàng rất cảm thấy hứng thú. Hắn thật lòng muốn ôm nàng chặt hơn, đại thủ còn đang ôm thắt lưng muốn tham lam lên trên một chút, đi lên từng bước từng bước một. Hắn rất muốn thử xem nơi đó của nàng lớn cỡ nào, có đủ cho mình nắm vừa trong lòng bàn tay không.

Hắn không có dũng khí làm như vậy, hắn sợ dọa khiếp nàng. Hơn nữa, phía sau cũng có một vưu vật đang hấp dẫn hắn. Xuân Viên không cần Tiểu Ngưu phân phó, liền từ phía sau ôm chặt lấy lưng hắn, một đôi phong nhũ theo nhịp di chuyển của ngựa, không ngừng cọ xát lên lưng khiến cho hắn ngứa ngáy, toàn thân nhất thời phản ứng, thật sự muốn ôm nàng xuống ngựa, lột trần ra để nhìn xem hình dáng chân thực của nàng ẩn sau lớp quần áo, rồi còn làm tiếp những “nhiệm vụ” chưa hoàn thành. Không ổn chính là bây giờ có những hai nàng, nếu chỉ có một Xuân Viên, Tiểu Ngưu nhất định sẽ không buông tha nàng. Hắn thật sự hơi thấy hối hận, vừa rồi cớ gì lại mặc kệ nàng để lên núi cứu Điềm Nữu? Chính mình thật ngốc, không dưng mất toi một cơ hội tuyệt hảo.

Tiểu Ngưu bị kẹp giữa thân thể nhị nữ, vừa khó chịu, vừa dễ chịu. Tiểu thủ Xuân Viên lại không thành thật, có khi thỉnh thoảng còn mò xuống dưới, khiến cho cái thứ đó của Tiểu Ngưu ra sức dương uy. Đáng tiếc là hắn chỉ có thể xúc động, không thể phát tiết.

Xuân Viên đùa giỡn cười nói bên tai Tiểu Ngưu: "Tiểu Ngưu à, thiếp lúc này thật sự tin rằng chàng không phải thái giám. Này, kết quả sau khi thiếp kiểm tra xong, cái gì đó của chàng cũng không nhỏ nha."

Tiểu Ngưu quay đầu tủm tỉm, hạ thanh âm xuống nhỏ nhất nói: "Không nên câu dẫn ta, e rằng ta chịu không nổi mất.
Đợi sau này có cơ hội, ta nhất định sẽ để nàng biết lợi hại."

Xuân Viên vừa cười, nắm chặt cái đó của Tiểu Ngưu nói: "Là la hay ngựa phải thồ hàng mới biết."

Nói xong liền khúc khích cười không ngừng.

Ở phía trước Điềm Nữu không biết hai người đang làm cái quỷ gì, quay đầu lại liền hỏi: "Ngụy Tiểu Ngưu, Xuân Viên tỷ, hai người đang nói cái gì vậy, sao nói nhỏ quá. Có thể nói to một chút được không, để muội cùng cười với."

Xuân Viên ra vẻ thần bí nói: "Điềm Nữu à, nếu muội chưa thành hôn thì có những việc vẫn chưa thể nghe được. Để sau này có nam nhân rồi muội sẽ hiểu."

Điềm Nữu trên mặt nóng rần lên, nói: "Ngụy Tiểu Ngưu này đã thành hôn rồi sao? Hắn có thể nghe, muội tại sao không thể nghe vậy?"

Xuân Viên hì hì cười, nói: "Tên Ngụy Tiểu Ngưu này, đừng có thấy hắn chưa thành hôn, hắn cái gì cũng thông thạo đó. Hắn là nam nhân, muội không thể so sánh được đâu. Nếu thật cái gì cũng muốn biết, dứt khoát phải thành hôn đi."

Một câu vừa nói xong Điềm Nữu rất không có ý tứ, hừ một tiếng nói: "Xuân Viên tỷ nói chuyện xấu, muội không thèm để ý nữa."

Quả nhiên nàng không nói nữa, nhưng trong lòng lại không hề yên bình. Nàng biết có một nam nhân đang ôm mình, nàng lại chìm trong suy nghĩ miên man.

Trong vô vàn tiếc nuối của Tiểu Ngưu, ba người lại chậm rãi về nhà Điềm Nữu. Bởi vậy mà diễm phúc được kẹp giữa hai mĩ nữ cũng kết thúc. Lúc ngẫm lại, Tiểu Ngưu có thể không tiếc nuối sao?

Lý lão vừa thấy con gái của mình bình an trở về, còn tưởng đang nằm mơ. Đầu tiên là trợn to mắt nhìn đến nửa ngày, sau đó giữ chặt tay con gái muốn phóng thanh khóc lớn. Nếu không phải cố gắng nhẫn nại, lão đã sớm khóc rống lên rồi.

Điềm Nữu là một cô nương hiểu chuyện. Nàng nói với cha: "Cha à, người xem, không phải con vẫn ổn sao? Không có gì xấu xảy ra đâu."

Lý lão buông con gái ra, gật đầu, quay về phía Tiểu Ngưu: "Hết thảy đều tạ ơn tiểu anh hùng."

Vừa nói, vừa quỳ gối lạy.

Tiểu Ngưu nhận không được, không để lão quỳ xuống, vội vàng đỡ dậy. Tiểu Ngưu thành khẩn nói: "Lão nhân gia, người coi trọng quá rồi. Chuyện nhỏ không đáng nhắc đến, tính toán làm gì."

Tiếp theo Tiểu Ngưu lại giới thiệu thất di Thái Xuân Viên cho Lý lão biết.

Lý lão rất là cao hứng, rời khỏi giường, mời mọi người ngồi xuống. Điềm Nữu giúp đỡ Lý lão đem những đồ tốt nhất trong nhà bỏ vào nồi đến khoản đãi khách nhân. Việc này khiến Tiểu Ngưu cảm thấy hắn như thành một đại anh hùng.

Nhìn hai cha con họ khuất tầm mắt, Xuân Viên lại gầnTiểu Ngưu, nói: "Tiểu Ngưu à, không thể tưởng chàng lại được hoan nghênh vậy. Trước kia ta thật ra xem thường chàng rồi."

Tiểu Ngưu rất là đắc ý, vênh cằm lên, nói: "Ta bảo này, chi bằng nàng về nhà chia tay với lão già kia rồi gả cho ta. Ta nhất định cho nàng làm tiểu lão bà. Nàng thấy sao?"

Xuân Viên nghe xong xì một tiếng, rất là không phục, nói: "Xuân Viên ta là nhân tài, cưới ai cũng có thể làm đại lão bà. Dựa vào cái gì cho làm tiểu lão bà cho ngươi, ta mà kém cỏi như vậy sao?"

Tiểu Ngưu rất không khách khí hỏi: "Thế sao nàng chịu làm tiểu lão bà của Mai Lão Bản?"

Xuân Viên hừ một tiếng, mắt liền hoe đỏ, đáp: "Ngươi nghĩ rằng ta nguyện ý sao, ai bảo gia đình ta nợ tiền của người ta. Ta là bị người ta cướp đi. Mệnh của ta thật là không tốt mà."
Nói đến đây, Xuân Viên đã muốn òa khóc.

Tiểu Ngưu vội vàng an ủi nói: "Đừng khóc, đừng có khóc. Sau này sẽ có cuộc sống tốt mà. Số mệnh cũng thật lạ, nếu sớm một chút gặp được tỷ không phải tốt hơn sao."

Xuân Viên suy nghĩ một chút, nói: "Nếu nói ta sớm một chút gặp được ngươi, chỉ sợ ngươi khi đó khóc nhè mặc quần thủng đít, ngay cả tóc cũng mọc chưa có dài đấy."
Nói đến đây, Xuân Viên ngừng khóc mà mỉm cười, Tiểu Ngưu cũng thấy thú vị, cũng cạp cạp cười rộ lên, giống như con vịt đẻ được trứng nên vui sướng.

Xuân Viên nghe xong nhíu mày, nói: "Tiểu Ngưu à, tiếng cười của ngươi thật khó nghe, có thể dựng người chết dậy được đấy."

Đang nói đến đây, phụ thân bọn họ đem rau cải nóng hổi bưng lên. Trong nhà còn duy nhất một con gà nhỏ xíu, Lý lão bởi vì cao hứng, liền đem nó làm thịt để chiêu đãi khách.

Lúc này cũng sắp bình minh. Xuân Viên và Tiểu Ngưu hai người đều đã đói bụng. Vừa ngửi tới mùi vị thơm mát tỏa ra, cũng thèm ăn đến chảy nước miếng.

Sau khi cha con bọn họ ngồi xuống, Tiểu Ngưu và Xuân Viên không hề khách khí, bỏ qua hết thảy mở rộng hết quai hàm mà ăn, như gió cuốn mây tan. Xuân Viên vừa mới bắt đầu cũng chú ý đến dáng vẻ, sau cũng vì sự hấp dẫn của món ăn, chịu không được nữa. Giống như vậy, cha con bon họ cũng ăn rất thoải mái.

Sau khi cao trào của bữa ăn qua đi, Lý lão nhìn con gái, lại nhìn Tiểu Ngưu, chẳng biết nhìn thế nào lại thấy hợp nhãn. Lý lão liền thuận miệng hỏi: "Tiểu Ngưu à, cậu đã thành hôn chưa?"

Tiểu Ngưu chùi một mảng bóng nhoáng trên miệng, trả lời: "Lão trượng à, ta nhỏ tuổi, còn chưa thành hôn."
Nói xong, cầm lấy một cái chân gà đưa lên miệng gặm.

Lý lão cúi đầu một chút, lại hỏi: "Tiểu Ngưu à, cậu chưa có thành hôn, vậy có đính hôn chưa?"
Con mắt Lý lão nhìn chằm chằm Tiểu Ngưu.
Tiểu Ngưu thành thật trả lời nói: "Cũng không có."

Lý lão trở nên cao hứng. Lão thầm nhủ, Tiểu Ngưu mặt mũi cân đối, lại có bản lãnh, gia cảnh cũng tốt. Mặc dù con gái lão chỉ là thôn nữ, nhưng nhân phẩm và tướng mạo đều không tệ, hoàn toàn xứng với hắn. Ta phải nghĩ ra biện pháp, để Tiểu Ngưu đồng ý chuyện này.

Xuân Viên ở một bên nghe ra ý tứ Lý lão, trong lòng hơi phát ghen. Lúc này nàng đã quên chính mình cũng đã có chồng rồi, liền đưa tay duỗi xuống phía dưới, tàn nhẫn véo một cái lên đùi Tiểu Ngưu, véo đến Tiểu Ngưu thiếu chút nữa kêu to lên. Nhưng hắn lại không dám kêu, đành phải cố kiềm nén lại. Hắn chẳng hiểu tại sao nàng lại véo mình.

Ăn cơm xong, Lý lão an bài mọi người nghỉ ngơi. Hai người nam nhân nghỉ ngơi tây ốc, hai người đàn bà nghỉ ngơi đông ốc. Trước khi trở về phòng ngủ, Xuân Viên nói thầm với Tiểu Ngưu: "Tiểu Ngưu à, tối nay chàng có dám mò qua giường của thiếp không?"

Tiểu Ngưu mạnh miệng đáp: "Có cái gì mà không dám, chẳng qua ta là một hảo nam nhân, không nên làm như vậy, e sẽ làm Điềm Nữu sợ hãi."

Xuân Viên bĩu môi nói: "Ả chẳng là gì của của ngươi, ngươi lại coi trọng ả. Nếu sau này ả thành lão bà của ngươi, chỉ sợ ngươi đã sớm quên ta từ lâu rồi."

Tiểu Ngưu nhắc nhở: "Không nên nói lung tung, ta vừa mới quen nàng ta. Làm sao có thể nói chuyện cưới nàng ta làm vợ được chứ?"

Xuân Viên hì hì cười, nói: "Một lúc nữa, ngươi nếu có dũng khí chui vào giường ngủ của ta, ta nhất định thuyết phục giùm ngươi."

Tiểu Ngưu cũng cười đáp: "Ta đương nhiên là có dũng khí, nhưng ta không thể làm như vậy."

Dứt lời, Tiểu Ngưu chăm chú nhìn Xuân Viên. Xuân Viên thở dài, quay về phòng mình.

Khi Tiểu Ngưu tỉnh giấc, ánh mặt trời chiếu lên cửa sổ, ánh sáng chiếu khắp cả căn phòng. Tiểu Ngưu mặc quần áo rồi bước ra cửa. Mặt trời lúc này đã lên cao. Hắn vươn vai, thấy tinh thần vô cùng khoan khoái.

Nhìn sang bên cạnh, chỉ thấy Điềm Nữu đang từ ngoài cửa tiến đến, trên vai đáng gánh hai thùng nước. Ánh mặt trời chiếu xuống khuôn mặt ửng đỏ, khiến toàn thân nàng như tỏa hào quang. Tối hôm qua dưới ngọn đèn chỉ thấy Điềm Nữu là một mỹ nữ chuẩn mực, còn ban ngày nhìn nàng lại mang một loại phong thái khác. Buổi tối nhìn nàng, có vài phần dễ thương, ban ngày nhìn nàng thêm vài phần trong sáng và tươi trẻ. Mặc dù nàng mặc quần thô áo vải, nhưng cũng không làm mất đi phong thái mê người ấy.

Hai người chạm mặt, Điềm Nữu ngọt ngào cười, nói: "Chào Tiểu Ngưu! Buổi sáng tốt lành."

Môi đỏ mọng mở ra, lộ ra hàm răng trắng đều. Nàng so với bọn Nguyệt Lâm chẳng hề thua kém, chỉ là màu da nàng sậm hơn một chút. Điều này có thể bởi hoàn cảnh sống của nàng. Theo tự nhiên , loại da sạm màu thế này cũng không phải đen đến mức làm cho người ta khó có thể chịu được, mà là đen một cách khỏe mạnh do bị ánh mặt trời chiếu vào. Đây là cũng là điểm bất đồng lớn nhất của Điềm Nữu so với mỹ nữ ở địa phương khác.

Tiểu Ngưu ngắm Điềm Nữu đắm mình trong ánh mặt trời, từ đáy lòng bật ra lời khen ngợi: "Điềm Nữu à, nàng đẹp như mỹ nữ trong tranh vậy."

Điềm Nữu ngượng ngùng cười, đáp lại: "Muội chỉ là một con vịt con xấu xí mà thôi."

Rồi xách nước vào nhà. Lúc này Tiểu Ngưu mới nhận ra, sao mình lại không đến giúp. Nhất định là bị sắc đẹp mê hồn làm ngớ ngẩn. Nghĩ như vậy, cũng liền bước theo vào phòng để giúp nàng.

Tiểu Ngưu vào phòng, vừa giúp đổ nước, vừa giúp quét dọn, có vẻ làm rất nhanh. Lát sau, Lý lão cầm một ít rau cải từ vườn trở về, nhìn cảnh hai người cùng một chỗ, nét mặt già nua chợt nở một nụ cười.

Sau khi ăn điểm tâm, Tiểu Ngưu nói với Xuân Viên: "Chúng ta cũng đi thôi."

Xuân Viên vừa nghe nói đi, trong lòng cao hứng. Bởi vì như vậy có thể một mình ở cùng Tiểu Ngưu.

Điềm Nữu nghe vậy thấy chua xót trong lòng, muốn khóc to lên. Lý lão hiểu được tâm sự nữ nhi, vội vàng nghĩ cách. Chỉ nghe Tiểu Ngưu tiếp theo nói với Xuân Viên: "Ta đưa tỷ về nhà mẹ đẻ."

Xuân Viên hỏi: "Đưa ta về nhà xong, ngươi đi đâu?"

Tiểu Ngưu trả lời nói: "Tất nhiên là trở về Hàng Châu rồi. Nơi đó là nhà ta. Nếu tỷ cũng muốn về đó thì chúng ta lại cùng đi.”
Về Đầu Trang Go down
https://a1tqt.forumvi.com
 
Chương 2: Đả Đấu (Trung)
Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang
 Similar topics
-
» Chương 5 : Dâm Trùng (hạ)
» Chương 1: Cứu mạng (Trung)
» Chương 5 : Dâm Trùng (Thượng)
» Quyển 3 Chương 5 : Tử địch ( trung)
» Chương 298: Sau khi mây mưa ( hạ ) Nguồn: http://4vn.eu/forum/showthread.php?52876-Vong-du-Phong-Luu-Ky-Si-Chuong-322-Nguon-4vn-eu&page=61#ixzz2EYYZ7FTG

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
10a1 Trần Quốc Tuấn High School :: Ma Đao Lệ Ảnh-
Chuyển đến